CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_5

Âu Tuấn Trình sinh thương hại, khi còn bé hắn không thích Lưu Đình, hắn thân thiết hơn với Kỳ Duyên. Lưu Đình là một kẻ yêu điên cuồng, nhưng cái này không gọi là yêu, cái này gọi là chiếm đoạt. Kỳ Duyên không giống hắn, Kỳ Duyên giống như là gió mát ngày hè, Lưu Đình giống như liệt hỏa, Âu Tuấn Trình biết phụ thân hắn thích ngày hè gió mát, Âu Tuấn Trình cũng thích gió mát nhẹ nhàng khoan khoái này. Hắn nhớ kỹ lúc mình còn nhỏ, thường đứng xa xa nhìn mái tóc vàng, hâm mộ dung mạo của người đó, một người luôn am hiểu lại ôn hòa thiện lương. Tiên hoàng mỗi khi nhắc tới hắn, đều là vẻ mặt mê luyến. Lưu Đình lại là một nam nhân phi thường cố chấp, hắn không mỹ lệ như Kỳ Duyên, thế nhưng hắn dùng toàn bộ tâm tư để yêu một người, điều này không phải ai cũng làm được, hắn là một người đáng tôn kính.

“Tiên tri, ngươi đừng khóc , trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi là người mà tiên hoàng lưu lại, trẫm không làm trái di ngôn của tiên hoàng. Trẫm nghe nói tiên tri Kỳ Duyên không chết, có thương nhân đã gặp qua hắn. Mặc kệ công chúa của Tấn quốc là dạng người gì, trẫm vẫn lấy nàng. Còn việc của nàng ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ không để hậu cung máu chảy thành sông.” Âu Tuấn Trình âm thầm quyết định, nếu như cả một nữ nhân còn không đối phó được, sao có thể thống lĩnh thiên hạ, sao có thể thu phục quần thần. Công chúa của Tấn quốc, một mình ở hoàng cung Lương quốc, có thể làm ra được điều gì chứ!

Âu Tuấn Trình cúi xuống nâng Lưu Đình dậy, giống như tôn kính với bậc cha chú , giúp Lưu Đình chỉnh lý y phục, “Tiên tri a, trẫm đã nói như thế, ngươi khẩn trương cái gì a. Thả lỏng một chút. Người đâu, giúp tiên tri đại nhân đi tắm thay y phục, hầu hạ cẩn thận.”

Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, một đám cung nữ thái giám tiến đến, những người này đỡ tiên tri Lưu Đình đi tắm, Lưu Đình ngơ ngác để người ta đưa đi, như cái xác không hồn vô tri vô giác.

“Thật không có ý nghĩa, trẫm đi tìm Tiểu Vũ giải buồn.” Trong lòng Âu nảy lên nghi ngờ, tiên tri nói Trình Thu Bình sẽ khiến hắn không thể nhất thống thiên hạ, có phải cũng là tiên đoán sai lầm hay không. Tiên tri Lưu Đình nói chưa chắc có thể tin a, nhưng giết nhầm còn hơn bỏ sót, Trình Thu Bình, ngươi muốn trách thì tự trách mình mệnh bất hảo, không nên oán trẫm.

————————————————————

Ngoài cửa sổ mưa bay lất phất, nước mưa thuận theo mái hiên rơi trên mặt đất, Đoan Mộc Dĩnh lấy ra võ công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam đưa cho hắn, theo chữ viết trên mặt khăn tu luyện. Đoan Mộc Dĩnh ngồi ngay ngắn trên giường, đêm khuya, tất cả cung nữ thái giám đều đi nghỉ ngơi, toàn bộ cung điện yên tĩnh đáng sợ, Đoan Mộc Dĩnh chỉ nghe tiếng mưa bên ngoài cùng mình luyện công. Phải mạnh lên, so với trước đây còn mạnh hơn, Đoan Mộc Dĩnh cần sức mạnh, hắn đã ở đan điền vận hành khí hải yếu ớt, khiến chúng nó chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, hình thành luồng khí mạnh mẽ. Chậm rãi phân tán lực lượng ra khắp nơi trên cơ thể, rót vào trong kinh mạch, hắn cảm giác được lực lượng phân toán của mình đang dữ dội hội tụ.

Đoan Mộc Dĩnh một mình tiến vào một địa phương xa lạ, nơi này tràn ngập hoa bạch sắc, như là bỉ ngạn hoa nơi âm ti địa phủ, âm u mà kiều diễm, đứng nơi bụi hoa là một nam nhân hắn không bao giờ muốn gặp lại. Nam nhân này thấy Đoan Mộc Dĩnh liền đi tới, hai mắt rưng rưng, môi mỉm cười, nam nhân kích động không ngớt chạy tới ôm cổ Đoan Mộc Dĩnh, giống như muốn đem Đoan Mộc Dĩnh tiến vào máu thịt mình.

“Thu Bình, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi, ngươi tới gặp ta phải không.”

“Buông tay, Trữ Tiểu Bạch!” Đoan Mộc Dĩnh khôi phục thành bộ dáng Trình Thu Bình, hắn dùng lực đẩy Trữ Tiểu Bạch ra. Tao nhã khiêm tốn, sư phụ nói người này tao nhã, cái người là hung thủ hại chết ta, từng là người ta thích nhất. Ngươi còn mặt mũi gặp lại ta sao! Cái tên lừa dối, hại chết ta, ngươi còn giả vờ tình nghĩa!

“Ta không có lừa ngươi, nghe ta giải thích a, ta đối với ngươi là thật tâm, thế nhưng hoàng thượng hạ tử lệnh cho ta, cấm ta mở cửa thành để ngươi vào. Thánh mệnh không thể trái, ta không thể mở cửa thành. Xin lỗi xin lỗi, Thu Bình, ta không muốn hại chết ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng sao, nhìn ngươi bị địch nhân giết chết, ta hận không thể chạy xuống thành lâu thay ngươi mà chết, thế nhưng thánh mệnh không thể trái.” Trữ Tiểu Bạch thống khổ, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trình Thu Bình, “Tha thứ ta, van cầu ngươi tha thứ cho ta.” (hãn~ đấm đấm…đá đá..đạp đạp~)

“Ngụy quân tử, thánh mệnh không thể trái, vậy sao ngươi không cùng ta đồng sinh cộng tử. Trước kia ngươi nói với ta, muốn cùng ta đồng sinh cộng tử, đến lúc chúng ta già yếu chết đi cũng chôn cùng một quan tài. Tới thời khắc mấu chốt, sao không cùng ta chết, trái lại bởi vì ta chết mang đến cho ngươi tiền đồ tốt, ngươi chắc là người đầu tiên muốn giết ta.” Trình Thu Bình bi phẫn đau thương, hận đến độ nghiến răng, ngươi giải thích làm gì, có giải thích cũng vô dụng! Phản bội là phản bội!

“Hại chết ngươi không phải là chủ ý của ta, là chủ ý của tiên tri cùng ca ca của ngươi còn có hoàng thượng, muốn trách thì trách mạng của ngươi bất hảo, ta không muốn hại chết ngươi, ta cũng không có cách nào a.” Trữ Tiểu Bạch như cũ chưa từ bỏ ý định vì mình biện giải, hắn mong Trình Thu Bình tha thứ cho hắn, để hắn có thể an tâm.

Trình Thu Bình trào phúng cười, cúi xuống ngắt một đóa hoa vứt vào tay Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu Bạch cho rằng Trình Thu Bình tha thứ cho mình, mừng rỡ tiếp nhận hoa, Trình Thu Bình âm trầm nói: “Ngươi biết đây là đâu không, đây là hoa gì không.”

Trữ Tiểu Bạch lắc đầu, không giải thích được. Trình Thu Bình nói rằng: “Nơi này là địa phủ âm u, những … đóa hoa này là bỉ ngạn hoa, ngươi nhìn xem, dưới những đóa hoa này mai táng rất nhiều hài cốt, bỉ ngạn hoa mang huyết nhục cùng linh hồn của bọn họ nên nở ra những bông hoa vô cùng kiều diễm. Mỗi một đóa hoa đều có một linh hồn đang khóc, không tin ngươi lắng nghe một chút.”

Trữ Tiểu Bạch nghe tiếng người khóc, thanh âm không phải giữa không trung mà ngay tại bên người. Bỉ ngạn hoa biến thành đầu một người chết, lưu huyết lệ, khóc thét. Trữ Tiểu Bạch sợ đến hất đầu người đi.

“Ngươi sợ cái gì, những oan hồn này đều là chiến hữu của ta, những chiến hữu này bị chính các ngươi hại chết, bọn họ chết không nhắm mắt, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Trình Thu Bình cảm giác hắn phi thường muốn giết người, muốn giết chết người trước mặt. Trữ Tiểu Bạch sợ đến thối lui vài bước, hoa trên mặt đất biến thành những cánh tay xương khô, bọn họ muốn giữ lấy Trữ Tiểu Bạch. Trình Thu Bình nhặt đầu của chiến hữu lên, trên tay nhuộm đầy máu. Hắn nói với cái đầu kia: “Huynh đệ, ngươi có muốn ta báo thù cho các ngươi không?”

Cái đầu người chết trong tay trừng mắt nói: “Chúng ta muốn ăn tươi tim của hắn.”

“Hảo.” Trình Thu Bình phi thân nhảy lên, động tác nhanh nhẹn bắt lấy Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu Bạch muốn nhảy lên thì trái tim đã nằm trong tay Trình Thu Bình, Trữ Tiểu Bạch cảm thấy kinh khủng vạn phần, nhìn Trình Thu Bình đang cầm trái tim của mình, trừng mắt té ngã trên mặt đất, giống như thân thể đã mất đi hồn phách. Trình Thu Bình cầm trái tim kia, đưa tới trước mặt đầu người chết, cái đầu kia hé miệng, hung hăng ăn trái tim.

“Dĩnh nhi, ngươi làm gì ở đây.” Thanh âm Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn khắp không gian trống trải, Trình Thu Bình lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm, nguy rồi, hắn thấy ta không phải Đoan Mộc Dĩnh sẽ giết ta. Không muốn xoay người thế nhưng không thể không đối mặt, Trình Thu Bình phải xoay người, Đoan Mộc Thanh Lam phủ minh bào đứng trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam nhăn nhăn lông mày, nhìn cái đầu người cùng trái tim trong tay Trình Thu Bình rơi xuống mặt đất.

Trình Thu Bình cúi đầu, hắn sợ Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy sẽ giết mình, Trình Thu Bình không mang dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh, dung mạo của hắn chỉ thanh tú mà thôi. Đoan Mộc Thanh Lam cầm khăn lau đi vết máu tên tay Trình Thu Bình, “Dĩnh nhi sao bất cẩn như vậy, để người bẩn thế này, sao ngươi cứ cúi đầu vậy, ngẩng đầu lên cho phụ hoàng nhìn.”

Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng nâng mặt Trình Thu Bình lên, tỉ mỉ quan sát dung mạo đoan trang của Trình Thu Bình. Khuôn mặt không phải xuất chúng, nhưng có một đôi mắt thâm thúy sáng sủa kiều mị động nhân, nhìn thẳng vào ánh mắt, linh hồn cũng sẽ bị thu vào trong đó.

“Cái này mới là khuôn mặt của Dĩnh nhi, cho dù dung mạo của ngươi biến hóa, nhưng đôi mắt của ngươi sẽ không thay đổi, thực sự là mê người.” Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn lên đôi mắt, đầu lưỡi xoát qua hàng lông mi dài, Trình Thu Bình run rẩy, tại sao hắn lại có cảm giác chờ mong a, hắn chờ mong Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tiếp thu hắn, xem hắn là hài tử của mình.

“Ngươi không cần sợ, phụ hoàng sẽ không giết ngươi, ngươi là hài tử phụ hoàng yêu nhất, phụ hoàng sao bỏ ngươi được.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm Trình Thu Bình, giống như đang ôm một hài tử, Trình Thu Bình cũng không biết nói gì. Lúc này tâm tình Trình Thu Bình bình tĩnh như nước, hắn giống như một đứa trẻ mới được sinh ra, được mẫu thân ôm ấp thương yêu, Trình Thu Bình tiến nhập mộng đẹp.

Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh do Trình Thu Bình biến thành, mở cửa không gian hướng ra ngoài “Sao dễ dàng ngủ như thế này, thực sự là một hài tử.”

——————————————–

“Hốt hoảng, mờ mịt rõ ràng, như có như không, khoảng cách tạo thành. . . .” Một thanh âm nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh hiểu không được bao nhiêu, hắn cảm thấy rất ấm áp, hình như đang ngủ. . . Chờ một chút. Mình đang luyện công mà, sao lại ngủ? Đoan Mộc Dĩnh mở con mắt, trước mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Đoan Mộc Thanh Lam. Không phải hắn đến chỗ tân sủng sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Đoan Mộc Dĩnh giật giật thân thể, hắn muốn đứng lên một chút. Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh tỉnh lại, hắn cũng mở mắt, tay trái chống đầu, tay phải ôm thắt lưng Đoan Mộc Dĩnh.

“Dĩnh nhi, ngươi muốn làm gì, cùng phụ hoàng ngủ một lúc cho khỏe.” Đoan Mộc Thanh Lam dùng thanh âm trầm thấp nói.

“Phụ hoàng, chờ nhi thần giải quyết xong đã. ” Đoan Mộc Dĩnh tỏ ra rất hợp thời nói.

“. . . Ngươi cái này hài tử, muốn chạy trốn phụ hoàng sao, phụ hoàng còn có nhiều thời gian chơi với ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn người nhảy xuống giường, chạy trối chết, mỉm cười tự tin.

Đệ bát chương:

Đoan Mộc Thanh Lam có một tân sủng, tân sủng này là một mỹ thiếu niên do gia tộc của Dương quý phi dâng lên, dung mạo của hắn và Phi Oánh thái hậu đã chết rất giống nhau. Những người từng gặp qua hắn đều tưởng là thái hậu còn sống trên đời, Đoan Mộc Thanh Lam đối với hắn sủng ái từ trước đến nay chưa từng có. Rất nhiều người đố kỵ với hắn, song song bọn họ đều cho rằng Đoan Mộc Dĩnh mất đi ân sủng, nên từ từ không còn đố kị Đoan Mộc Dĩnh cùng Quý thục phi. Đứa con trong bụng hoàng hậu từ từ lớn lên, Đoan Mộc Thanh Lam đối với hoàng hậu quan tâm đầy đủ, khiến cho mọi người không rõ, hoàng thượng rốt cuộc thích cái gì.

Đoan Mộc Dĩnh phi thường kỳ quái, mỗi ngày hắn dựa theo võ công tâm pháp luyện tập, mỗi lần hắn đều nhập mộng, sau khi nhập mộng hắn thấy một ít sự tình, mà luôn thấy những người hắn căm hận. Đoan Mộc Dĩnh minh bạch, lúc đó tâm linh của hắn như một cái gương, soi tỏ những căm hận cùng hoài niệm ẩn sâu trong lòng hắn. Hắn tu luyện rất chăm chỉ, nhưng vì sao không có tiến triển, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy phi thường mờ mịt, nội tâm hắn đầy phiền toái bất an.

Thập Lục cảm thấy thế giới này biến đổi rất thất thường, hoàng thượng sủng ái lục hoàng tử như vậy, vì sao bây giờ lại sủng ái thị quân kia, thật là vô lý, một người nam nhân lớn lên cho dù đẹp đến mức nào, làm sao có thể cùng nữ nhân tranh thủ tình cảm và sủng ái được. Hoàng tử của chúng ta, sau này cũng sẽ được phong làm Vương gia, một nam sủng về già còn có thể làm cái gì.

Tiểu cẩu Khuynh Thành càng ngày càng lớn, da lông dần dần bắt đầu biến đổi, Đoan Mộc Dĩnh ôm tiểu cẩu, hắn đáp ứng cùng Ngũ ca luận bàn võ công, thuận tiện mang tiểu cẩu cho Ngũ ca nhìn. “Khuynh Thành, thấy Ngũ ca của ta không nên khách khí với hắn, cắn được cứ dùng sức mà cắn hắn. Ha ha ha.” Đoan Mộc Dĩnh ôm Khuynh Thành, bướng bỉnh ra lệnh, Khuynh Thành lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh.

Thập Lục đi theo phía sau Đoan Mộc Dĩnh, ôm bảo đao Đoan Mộc Dĩnh thích dùng nhất, cái chuôi đao này là hoàng thượng ngự ban, thái tử muốn hoàng thượng cũng không có cho, hết lần này tới lần khác đưa cho lục hoàng tử, thật là vinh hạnh lớn lao a. Thập Lục ôm đao, cẩn thận bước đi, có chết cũng không để chuôi đao xảy ra sơ xuất gì.

Hai người đi tới một góc hẻo lánh, ngũ hoàng tử đã sớm chờ ở nơi này, Khuynh Thành vừa thấy ngũ hoàng tử, vẫy tiểu đuôi lấy lòng chạy tới cọ cọ chân của hắn. Đoan Mộc Tuyết lúc rảnh rỗi thường mang thức ăn đến cho nó, Khuynh Thành thân là một con cẩu, rất có lương tâm của cẩu, ai đối tốt với nó thì nó đối tốt lại.

Đoan Mộc Dĩnh không hài lòng ôm lấy Khuynh Thành, giáo huấn: “Khuynh Thành, chủ nhân của ngươi là ta, không nên bởi vì Ngũ ca cho ngươi đồ ăn ngon mà ngươi làm phản ta a, nếu ngươi phản ta ta sẽ nấu ngươi.”

Khuynh Thành vô tội nhìn, quẫy quẫy đuôi, tựa hồ không hiểu Đoan Mộc Dĩnh nói cái gì. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình cũng thật là, giảng đạo lý với cẩu, nó có thể hiểu không.

“Ha ha ha, lục đệ ngươi giảng đạo lý cho cẩu, cẩu có khả năng hiểu sao.” Đoan Mộc Tuyết cười to nói.

“Được rồi được rồi, cười gì mà cười, cẩn thận cười rớt cằm bây giờ.” Đoan Mộc Dĩnh không hờn giận nói.

“Ngày hôm nay chúng ta luận bàn võ công một chút, ngươi chuẩn bị đi.” Đoan Mộc Tuyết mang binh khí ra, là một bảo kiếm rất tốt, Đoan Mộc Dĩnh cũng rút binh khí của mình ra, là một bảo đao được ngự ban, hai người cùng nhau thi lễ, tự chọn tư thế bắt đầu chiến đấu.

Đoan Mộc Tuyết võ công không cao, nhưng khinh công rất cao, ở một phương diện nào đó cũng rất có tài. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình coi thường Đoan Mộc Tuyết, người này luôn luôn đùa giỡn, nguyên lai là thâm tàng bất lộ a. Phụ thân của bọn họ quá cường đại, nên những hài tử có vẻ phi thường nhỏ bé và vô năng. Hài tử của Đoan Mộc gia dù không thể nói mỗi người đều là tinh anh, nhưng cũng không kém.

“Ngũ ca, không nghĩ tới khinh công của ngươi tốt, mà kiếm pháp cũng ưu tú như thế.” Đoan Mộc Dĩnh khích lệ nói. Đối với đối thủ ưu tú, Đoan Mộc Dĩnh chưa bao giờ khích lệ, hắn tránh thoát một kiếm của Đoan Mộc Tuyết, trở tay ra một đao.

Thập Lục đứng đó nghĩ chủ tử của mình võ công thật giỏi, chủ tử niên kỷ nhỏ nhất, mà đao pháp lại xuất thần nhập hóa, kỳ tài a!

“Điện hạ nỗ lực lên, ngươi là thần tượng của nô tài!” Thập Lục khích lệ chủ tử mình.

“Điện hạ nỗ lực lên, nô tài ủng hộ người!” Tiểu thái giám hầu hạ Đoan Mộc Tuyết – Thập Thất cũng khích lệ.

Thập Lục cùng Thập Nhất vừa chăm chú nhìn vừa hò hét … Trong lòng đều nghĩ chủ tử nhà ta mới là giỏi nhất. Trái lại cũng muốn, chủ tử nhà ta và chủ tử nhà hắn là huynh đệ tình thâm, chúng ta cũng cần đoàn kết một chút.

“Thập Lục huynh, chủ tử nhà ngươi võ công thật tốt, thực sự khiến kẻ khác kính nể.” Thập Thất liền thay đổi thái độ, hướng Thập Lục cười nói.

“Đâu đâu, Thập Thất huynh, chủ tử nhà người mới là giỏi nhất.” Thập Lục cũng làm bộ dáng khích lệ ngũ hoàng tử.

Đoan Mộc Thanh Lam cùng tân sủng Mặc Triền, đang đi dạo ở ngự hoa viên. Mặc Triền này cùng Phi Oánh thái hậu giống nhau như đúc, mặt mày, giơ tay nhấc chân cũng có phong thái của thái hậu. Mặc Triền ở trong cung điện, dưỡng một ít tiểu động vật, hắn phi thường yêu thích những tiểu động vật này. Những động vật này bị thương được hắn mang về chữa trị, hắn cùng Phi Oánh thái hậu cũng nhân từ như nhau, mọi người đều cho rằng hắn là thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng cho rằng hắn là thái hậu chuyển thế, mới gặp gỡ cũng quan tâm hắn gấp bội.

Mặc Triền mệt mỏi, ngồi ở lương đình nghỉ ngơi, Đoan Mộc Thanh Lam cùng nói chuyện phiếm, nhìn xa xa giống như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ. Hoàng hậu nương nương cũng đã ở ngự hoa viên tản bộ, thai nhi trong bụng Cơ hoàng hậu chậm rãi lớn lên, hài tử này sẽ mang đến cho nàng một tương lai như mong muốn. Nếu như nàng sinh hạ cho hoàng thượng nữ nhi đầu tiên, hoàng thượng sẽ rất cao hứng, ngoài trừ nàng thì trong cung hài tử này sẽ thành nữ nhân cao quý nhất. Vân động nhiều sẽ giúp ích cho sinh sản, đây là ngự y nói, Cơ hoàng hậu mỗi ngày đều đi tản bộ, phía sau theo một đám cung nữ thái giám ngự y, nên cũng gây sự chú ý. Đoan Mộc Thanh Lam thấy Cơ hoàng hậu từ xa xa đi tới, hắn lập tức đến đón, dìu Cơ hoàng hậu, Mặc Triền cứ như vậy bị vứt sang một bên.

Mặc Triền nhìn Đoan Mộc Thanh Lam cùng Cơ hoàng hậu hai người nói nói cười cười, Đoan Mộc Thanh Lam đối với Cơ hoàng hậu rất quan tâm, rất không thoải mái, liền không hờn giận đứng dậy một mình tản bộ.

Mặc Triền đi đi lại lại, phát hiện dưới tàng cây có một tiểu cẩu đáng yêu đang ngủ, Mặc Triền âm hiểm cười nhặt lên một khối đá, hung hắn ném vào tiểu cẩu, tiểu cẩu cảnh giác phát hiện nguy hiểm, né một chút, thế nhưng chân của nó vẫn bị thương. Mặc Triền muốn ôm tiểu cẩu bị thương đi về, nhưng tiểu cẩu kêu lên phẫn nộ, nhe răng không cho hắn tới gần.

“Ngươi làm gì vậy, vì sao lại đả thương tiểu cẩu của ta!” Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết không nhìn thấy Khuynh Thành liền tới tìm, bọn họ thấy Mặc Triền đả thương tiểu cẩu, hắn muốn làm gì vậy chứ! Vì sao hắn muốn đả thương tiểu cẩu của ta! Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy Khuynh Thành, lo lắng nhìn vết thương trên đùi nó.

“Ta không có thương tổn nó, ta thấy nó bị thương nên định giúp nó.” Thanh âm của Mặc Triền thập phần dễ nghe động nhân, trên mặt lộ vẻ thương xót nhân từ. Giống như thần phật thương hại thế gian khổ cực, nghĩ biện pháp cứu tế cho người khác.

Đối với hành động dối trá này, Đoan Mộc Dĩnh trào phúng nở nụ cười, đả thương một tiểu động vật, lại làm bộ biểu thị nhân từ, hắn muốn dùng loại này phương pháp này để tạo danh tiếng sao? Đúng là ngụy quân tử!

“Ngươi muốn làm gì, ta rõ ràng thấy ngươi đả thương Khuynh Thành, ngươi còn nói ngươi không làm, nói xạo!” Đoan Mộc Tuyết có chút tức giận, lớn tiếng hét lên. Tiểu cẩu là sủng vật Đoan Mộc Dĩnh phi thường yêu thương, chính là món quà mình tặng. Thật to gan!

“Ngươi không nên ngậm máu phun người, ta đâu có đả thương tiểu cẩu này, ta thấy nó thụ thương nên muốn giúp, sao lại thành ta đả thương tiểu cẩu ni.” Mặc Triền không thừa nhận chính mình đả thương tiểu cẩu, hắn là tân sủng của hoàng thượng, Mặc Triền tin tưởng vững chắc Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tin tưởng mình. Mỗi người trong cung đều nói hắn nhân từ, đều nói hắn là Phi Oánh thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không nghi ngờ, luôn đối với hắn thật tốt. Lục hoàng tử kia được ân sủng làm sao bằng mình, tuy hài tử kia lớn lên cũng giống mình, lại có danh phận hoàng tử, nhưng để xem hoàng thượng sẽ chọn hắn hay lục hoàng tử kia.

Đoan Mộc Thanh Lam cùng hoàng hậu nghe thanh âm ồn ào của Đoan Mộc Tuyết, không biết ra xảy ra việc gì, liền đi tới. Mặc Triền vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam đi tới, lập tức ủy khuất cực kỳ, yên lặng cúi thấp đầu, Đoan Mộc Thanh Lam không biết phát sinh sự tình gì, bọn họ tranh chấp cái gì sao. Mặc Triền ủy khuất cúi thấp đầu, Đoan Mộc Dĩnh nhìn Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Tuyết rất tức giận, nhưng nhịn xuống không phát tác.

“Các ngươi tranh chấp cái gì vậy!” Đoan Mộc Thanh Lam không hờn giận, chẳng lẽ Dĩnh nhi cũng giống các cung phi khác ganh tị với Mặc Triền, vì được ta sủng ái mà không có chừng mực.

“Bọn họ đổ oan cho thần, thần thấy một tiểu cẩu bị thương muốn mang nó trở lại chữa trị, bọn họ đi đến nói thần làm nó bị thương, thần, thần sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Mặc Triền ủy khuất chảy nước mắt, phi thường thống khổ cắn môi, khiến người khác sinh thương tiếc, Đoan Mộc Thanh Lam thương tiếc đưa hắn ôm vào trong lòng. Thái độ dửng dưng của Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt tràn ngập băng lãnh đó, trong mắt hắn Đoan Mộc Dĩnh không hề giống người kia làm cho hắn vui, Đoan Mộc Dĩnh giống như người xa lạ.

“Dĩnh nhi, sao ngươi lại khi dễ người trẫm sủng ái, ngươi còn có quy củ của một hoàng tử sao, ngươi còn biết lễ tiết hoàng gia sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát Đoan Mộc Dĩnh.

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất, “Nhi thần biết sai, thỉnh phụ hoàng tha thứ.”

“Hừ, đừng tưởng rằng trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể tùy ý ở trong cung muốn làm gì thì làm. Trẫm sủng ái ngươi, cũng có thể thu hồi những gì trẫm cho ngươi, Dĩnh nhi chẳng lẽ không hiểu.” Đoan Mộc Thanh Lam cảnh cáo Đoan Mộc Dĩnh, chủ nhân của nơi này là ai, ngươi cần phải hiểu rõ.

Đôi mắt sâu thẳm của Đoan Mộc Dĩnh lẳng lặng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam một hồi, Đoan Mộc Dĩnh thu hồi tâm tình, hắn biết biện giải không có tác dụng gì, hắn chỉ có thể yên lặng.

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần làm sai nhi thần sẽ sửa, phụ hoàng yên tâm đi.” Đoan Mộc Dĩnh rất có bộ dáng nhận sai, hắn phải cẩn thận, hắn không thể để Đoan Mộc Thanh Lam nhìn ra nội tâm của hắn, về sau hắn sẽ không được phép phạm sai lầm như thế này, hoàng cung này không thích hợp với hắn, hắn phải rời khỏi đây.

“Biết sai rồi thì đứng lên.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Mặc Triền âm thầm đắc ý, hắn thương cảm tựa vào lòng Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn khiêu khích nhìn Đoan Mộc Dĩnh, nhưng Đoan Mộc Dĩnh cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Cơ hoàng hậu nhìn thấy cảnh này vô cùng tức giận, Đoan Mộc Tuyết chưa bao giờ nói dối, Cơ hoàng hậu biết rõ hài tử này chưa bao giờ vô duyên vô cớ phát giận, nàng cũng nhìn ra Đoan Mộc Dĩnh không tình nguyện nhận sai, có thể thấy được hai hài tử này không có lỗi. Mặc Triền, xem như ngươi lợi hại. Cơ hoàng hậu kéo Đoan Mộc Tuyết cùng Đoan Mộc Dĩnh, ôn nhu nói: “Bọn nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi, hoàng thượng không nên tức giận như thế, để thần thiếp mang bọn nó về, hảo hảo nói bọn nó một chút.”

“Được rồi, nàng đưa hai hài tử này về dạy dỗ một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh diện vô biểu tình, giống như mọi sự cùng hắn không quan hệ, hắn giống một khán giả đang đứng xem hài kịch. Đây là nhãn thần gì, trào phúng lại không tín nhiệm. Đoan Mộc Thanh Lam chưa bị một người dùng thái độ này đối đãi, tiểu hài tử không chịu nghe lời, cần phải hảo hảo giáo dục một chút.

Cơ hoàng hậu cùng Đoan Mộc Tuyết và Đoan Mộc Dĩnh trở lại cung điện của mình, nàng muốn biết chuyện tình vừa rồi, nàng muốn Mặc Triền phải chết.

Cơ hoàng hậu cùng Quý thục phi ngồi ở trên ghế nghe Đoan Mộc Tuyết nói, Đoan Mộc Tuyết ủy khuất cực kỳ, nằm úp sấp trên gối Cơ hoàng hậu làm nũng, hai con mắt đều hồng hồng “Mẫu hậu, nhi thần chưa bao giờ nói dối, ngày hôm nay nhi thần cùng lục đệ hẹn nhau luận võ, lục đệ mang tiểu cẩu Khuynh Thành đến ngoạn, chúng ta tận mắt chứng kiến, Mặc Triền cầm lấy tảng đá ném tiểu cẩu bị thương, hắn còn muốn mang tiểu cẩu đi, nói là giúp tiểu cẩu chữa trị. Chúng ta ngăn hắn, lại bị phụ hoàng thấy được. Nhi thần ủy khuất muốn chết.”

Càng nghe càng tức giận, Cơ hoàng hậu minh bạch, Mặc Triền này giả nhân giả nghĩa, làm theo Phi Oánh thái hậu thiện lương, để tranh thủ sủng ái của Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn đánh tiểu động vật bị thương, lại ra vẻ giúp đỡ chúng nó. Cơ hoàng hậu gật đầu, kéo Đoan Mộc Tuyết, “Tuyết nhi, không nên cùng hắn chấp nhặt, Dĩnh nhi cũng không nên để ý, mẫu hậu tự có chủ trương, các ngươi đều là hảo hài tử, ủy khuất các ngươi rồi.”

Quý thục phi cũng minh bạch chuyện này, Qý thục phi chỉ là khách khí nói: “Tỷ tỷ vì bọn họ làm chủ, muội muội vô cùng cảm kích.”

“Hài tử này cũng như con của tỷ tỷ, đây là việc tỷ tỷ nên làm.” Cơ hoàng hậu trở lại khuôn mặt hiền lành, nâng chung trà lên uống một ngụm , Quý thục phi biết hoàng hậu có ý tiễn khách, lập tức cùng hai người con trai cáo từ. Cơ hoàng hậu nhìn theo Quý thục phi cùng hai người rời đi, lập tức nói với thái giám bên người: “Tuyên thái tử tới gặp, nhanh đi.”

“Vâng, nương nương.” Thái giám hành lễ, xoay người đi nhanh, hướng cung thái tử.

Đoan Mộc Dĩnh phát hiện bên cạnh Quý thục phi có hơn một người thái giám, thái giám này cùng thái giám khác không giống nhau. Thái giám này gọi là Lý Hoài An, Lý Hoài An là một người nhã nhẵn, trang phục thái giám mặc trên người hắn thật không thích hợp, đôi mắt vừa tang thương vừa cứng cỏi. Đoan Mộc Dĩnh phi thường thích nhãn thần Lý Hoài An nhìn Quý thục phi, nhãn thần đầy quyến luyến cùng bất đắc dĩ, song song vừa cố chấp lại không hối hận. Đoan Mộc Dĩnh đã từng nghĩ tới, nếu như có người như vậy mỗi ngày cùng mình ở một chỗ, mỗi ngày dùng ánh mắt này nhìn mình, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, hết thảy đều là mây trôi, ánh mắt của ngươi kia mới là trân bảo. Đoan Mộc Dĩnh lúc còn là Trình Thu Bình, hắn từng cho rằng Trữ Tiểu Bạch là tri âm suốt đời của hắn. Mộng tưởng và hiện thực thật quá khác biệt.

Đoan Mộc Dĩnh ở một bên ôn bài, nhưng hắn len lén nhìn Lý Hoài An, Lý Hoài An kiên trì cho tiểu cẩu khuynh uống dược, sau đó lại ôn nhu băng bó vết thương cho nó. Không cần tận lực ngụy trang, trên người hắn tự nhiên toát ra yêu thương, Khuynh Thành rất hưởng thụ sự quan tâm của Lý Hoài An. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh lại thêm một lần quở trách Khuynh Thành, đúng là cẩu hay thay đổi lòng dạ, quên luôn cả chủ nhân mình là ai.

“Điện hạ, nô tài đã băng bó cho tiểu cẩu, qua vài ngày nó sẽ tốt lên.” Lý Hoài An đem tiểu cẩu bỏ vào một cái giỏ, bên trong có trải một tấm nệm sạch sẽ, tiểu cẩu ô ô giật giật, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đã ngủ.

“Cảm tạ Hoài An thúc thúc.” Đoan Mộc Dĩnh tự đáy lòng cảm tạ.

“Điện hạ sao lại gọi nô tài là thúc thúc, nô tài là nô tài, không thể phá quy củ.” Lý Hoài An vội vã nhìn trong phòng có người ngoài hay không, hắn luôn luôn cẩn thận như vậy.

“Ngươi hiền lành như thế, Dĩnh nhi nghĩ ngươi giống như là thúc thúc của Dĩnh nhi. Ngày hôm qua ngươi còn giúp Dĩnh nhi xem bài, Hoài An thúc thúc có học vấn đầy người, Dĩnh nhi muốn bái ngươi làm sư phụ.” Đoan Mộc Dĩnh nghịch ngợm nói.

“Không thể như vậy, Lý Hoài An chỉ là một nô tài, Lý Hoài An là nô bộc thấp hèn, trăm triệu lần mong hoàng tử đừng đùa như vậy.” Lý Hoài An có chút sợ hãi, hắn thấy Đoan Mộc Dĩnh bướng bỉnh mỉm cười xấu xa, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, hài tử này thật là. Nếu hắn là hài tử của ta cùng Quý thục phi thì tốt biết bao.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog